MỘNG...LỠ

Ta thức tàn canh, đợi mộng tròn

Tìm quanh hương vị nhạt màu son

Chỉ nghe gối chiếc ngây hơi nước

Từ trận mưa về theo gió đơn


Nhưng mộng quên về theo bóng đêm

Chỉ nghe xào xạc lá bên thềm

Tựa chân quen vọng qua đầu ngõ

Hé cửa nhìn quanh phố lặng yên


Ta nào mơ giấc mộng xa xôi

Dẫu bóng em qua đã đủ rồi

Mà cánh chim còn xa thăm thắm

Bao lần mơ ước "một lần thôi"


Con hẻm cô đơn bỗng thấy dài

Từ ngày ta thiếu bóng hình ai

Dấu chân xưa cũ không còn nữa

Mưa, gió, bụi đời tiếp nhạt phai


NguyenThanhH



DỠ MỘNG

Thức giấc nửa đêm mộng chưa tròn
Ngày anh rời bến chân còn son
Mấy Thu qua vội Đông về lạnh
Em đếm từng canh đên chẳng tròn

Mấy mùa Hạ đến hồi Thu qua
Đông về buốt lạnh trùm buốt da
Mùa Xuân thường tới anh không lại
Nên bóng chiều sương cứ nhạt nhoà

Anh có bao giờ nhớ lại xưa
Cành bàng trường cũ nhánh đong đưa
Phượng hồng rắc lối Ngày Hạ nhớ
Lưu bút ghi đầy dòng tím thưa

Ngày ấy anh đi em vẫn chờ
Bên hàng phượng đỏ mắt bơ vơ
Cung đàn ve trổi lòng than thở
Trông mờ sương xuống chiều xác xơ

Con ngỏ ngày xưa vẫn còn đây
Dàn hoa giấy trắng buồn đong đầy
Em chờ biền biệt tăm tin nhạn
Uyên lẻ đôi sầu mưa lệ rây

Chiều nay phố cũ vẳng cung đàn
Bản nhạc tình thơ mộng dỡ dang
Khúc điệp sầu ai lên điệu oán
Vì đâu giấc mộng ta lỡ làng ?

HRPT
5.5.2011